Kính gửi nhà báo
Nguyễn Á Độc lập.
DONG DUY
Trân trọng và nghiêm chỉnh gửi nhà báo lời phản kháng mạnh mẽ của tôi liên quan đến đề tựa một bài viết ngắn của ông đăng trên tờ Việt Weekly số 37 ngày 6-9-2012 vì đề tựa này có dụng tâm tạo ngộâ nhận một cách thiếu lương thiện.
Nguyên văn đề tựa bài viết như sau :
“Tại nhà Đông Duy nhân ngày quốc khánh Việt Nam 2-9: Hát nhạc đỏ, nhận định về đời sống Lãnh Tụ, bàn chuyện vẽ chân dung bác Hồ.”.
Thứ nhất , xin nói lại cho rõ, để vui chơi trong cuộc đời, thỉnh thoảng tôi vẫn tổ chức những buổi họp mặt bạn bè trong giới văn nghệ sỹ, trẻ có, gìa có, ký giả, ký thật, hoạ sỹ, thợ sơn, nhà văn có tác phẩm, không tác phẩm, nhà báo viết, nhà báo nói vv..
Nói chung là cư xử bình đẳng, hồn ai nấy giữ, thích ăn thì ăn, thích nói thì nói, thích hát thì hát nhưng chính yếu là “what happened in Las vegas stay in las vegas”.
Mọi phát biểu, tranh luâïn trao đổi, chọc sùng nhau chỉ là để vui chơi và thể thao trí óc, để tránh bị bệânh lú lẫn hoăïc nếu có thể thì can ngăn nhau “đừng làm chuyện bậy bạ ruồi bu khiến tủi hổ vong linh tổ tiên dòng họ.”
Vì thế cho nên nói là nói, cãi là cãi nhưng mọi phát biểu, kể cả những câu bằng tiếng Đan Mạch, phải được coi là “off the record”. Nói khác đi là không thể được lập lại, dù dưới dạng viết hay nói và hàm ý hay khẳng định rằng đó là phát biểu chính thức của một ai.
Trong quy định đó, bài viết và đề tựa của ông làm tôi cực kỳ đau đớn và thất vọng nếu không nói là phải bắt đầu nghi ngờ sự sáng suốt và cái thành tích “từng đấu tranh với Cộng Sản đòi tự do , từng bị Cộâng Sản tra tấn giam cầm”.
Hi vọng đề tựa như nêu trên không phải do ông viết mà do dụng tâm bóp méo sự việc quen thuộc của nhà báo Etcetera.
Phải nói ngay bữa nhậu nhẹt hôm đó rất tình cờ trong những dịp cuối tuần, không một chút nào liên quan đến cái ngày quốc khánh của Cộng Sản và tôi cũng không hề để ý ngày hôm đó ngày 2-9.
Cung cách làm đề tựa của ông dù chỉ với một chữ “tại nhà Đông Duy Nhân ngày quốc khánh 29” đủ khiến người đọc hiểu là tôi tổ chức ăn mừng ngày quốc khánh Việt Cộng tại nhà tôi.!!!
Trên phương diện của một người tìm học lịch sử, trong những quyển sách tôi từng viết : “ nếu không ngay tình học lịch sử thì sẽ là nạn nhân của lịch sử ”, đối với tôi, ngày 2-9-1946 mãi mãi là một ngày đáng trân trọng giữ nguyên vẹn và vĩnh cửu sự trong sáng linh thiêng trong dòng lịch sự đấu tranh chống thực dân giành độc lập. Một ngày để con cháu chúng ta trong những thế hệ sau học hỏi như cái ngày mà vua Lê Lợi tuyên đọc “Bình Ngô Đại Cáo” xác nhận đã dành lại độc lập cho tổ quốc Đại Việt khỏi tay giặc Minh và cũng xác nhận
Nội dung và cung cách trình bầy đề tựa của ông không những đã làm hoen ố ý nghĩa của ngày nói trên mà còn tạo hiểu nhầm là tôi ăn mừng và đồng lòng với cái chế độ hiện tại qua những chi tiết như : “hát nhạc đỏ,nhận định đời sống tình cảm của Lãnh tụ, và chuyện vẽ chân dung Bác Hồ ...
Rõ ràng đề tựa của ông biến cuộc họp mặt ăn nhậu giữa bạn bè ở nhà tôi thành hang động của một bọn chồn sói thân Cộng đần độn theo voi ăn bã mía cuối mùa. !!! .
Xin hỏi tôi hát nhạc đỏ lúc nào. Thật ra chỉ là chuyện ông Phúc Nguyễn nói rằng vì kẹt lại VN nên khi đi học ông từng phảùi hát những bài hát tuyên truyền của Cộng Sản. Còn chuyện vẽ chân dung Hồ Chí Minh cũng nằm trong khuôn khổ chuyện hoạ sỹ Mạc Chánh Hoà (một quân nhân Biệt Động Quân) nói rằng khi kẹt lại VIỆT NAM ông từng vẽ chân dung ông Hồ để kiếm sống nhưng không phải vẽ với tấm lòng rung cảm và sự hãnh diện như khi làm phù điêu chân dung 5 tướng lãnh anh hùng của quân lực VNCH đã tuẫn tiết khi miền Nam bị xoá tên.
Có vậy thôi nhưng cái tựa của bài viết đã làm sai lạc mọi chuyên. Tôi hi vọng cái đề tựa nói trên không phải là của ông mà là do ông tổng thư ký tờ Việt Weekly làm ra vì ông nhà báo chưa già đóng vai con nít này vẫn có thói quen bỏ bom, đặt những người quen biết thân tình trong những tình huống khó xử mà không nỡ phản đối.
Cung cách những bài viết theo kiểu Tây Du Ký lộng giả thành chân của ông tuy không hoàn toàn chính sác nhưng cũng là chuyên vui vui vô hại hoặc có hại chút chút nhưng tôi đề nghị từ nay nên cẩn thận và nghiêm khắc hơn với cung cách mượn đầu heo nấu cháo của “chú em” Etcetera nếu còn muốn nhìn mặt nhau, ít nhất trong phạm vi vui chơi văn nghệ
Nguyễn Á Độc lập.
DONG DUY
Trân trọng và nghiêm chỉnh gửi nhà báo lời phản kháng mạnh mẽ của tôi liên quan đến đề tựa một bài viết ngắn của ông đăng trên tờ Việt Weekly số 37 ngày 6-9-2012 vì đề tựa này có dụng tâm tạo ngộâ nhận một cách thiếu lương thiện.
Nguyên văn đề tựa bài viết như sau :
“Tại nhà Đông Duy nhân ngày quốc khánh Việt Nam 2-9: Hát nhạc đỏ, nhận định về đời sống Lãnh Tụ, bàn chuyện vẽ chân dung bác Hồ.”.
Thứ nhất , xin nói lại cho rõ, để vui chơi trong cuộc đời, thỉnh thoảng tôi vẫn tổ chức những buổi họp mặt bạn bè trong giới văn nghệ sỹ, trẻ có, gìa có, ký giả, ký thật, hoạ sỹ, thợ sơn, nhà văn có tác phẩm, không tác phẩm, nhà báo viết, nhà báo nói vv..
Nói chung là cư xử bình đẳng, hồn ai nấy giữ, thích ăn thì ăn, thích nói thì nói, thích hát thì hát nhưng chính yếu là “what happened in Las vegas stay in las vegas”.
Mọi phát biểu, tranh luâïn trao đổi, chọc sùng nhau chỉ là để vui chơi và thể thao trí óc, để tránh bị bệânh lú lẫn hoăïc nếu có thể thì can ngăn nhau “đừng làm chuyện bậy bạ ruồi bu khiến tủi hổ vong linh tổ tiên dòng họ.”
Vì thế cho nên nói là nói, cãi là cãi nhưng mọi phát biểu, kể cả những câu bằng tiếng Đan Mạch, phải được coi là “off the record”. Nói khác đi là không thể được lập lại, dù dưới dạng viết hay nói và hàm ý hay khẳng định rằng đó là phát biểu chính thức của một ai.
Trong quy định đó, bài viết và đề tựa của ông làm tôi cực kỳ đau đớn và thất vọng nếu không nói là phải bắt đầu nghi ngờ sự sáng suốt và cái thành tích “từng đấu tranh với Cộng Sản đòi tự do , từng bị Cộâng Sản tra tấn giam cầm”.
Hi vọng đề tựa như nêu trên không phải do ông viết mà do dụng tâm bóp méo sự việc quen thuộc của nhà báo Etcetera.
Phải nói ngay bữa nhậu nhẹt hôm đó rất tình cờ trong những dịp cuối tuần, không một chút nào liên quan đến cái ngày quốc khánh của Cộng Sản và tôi cũng không hề để ý ngày hôm đó ngày 2-9.
Cung cách làm đề tựa của ông dù chỉ với một chữ “tại nhà Đông Duy Nhân ngày quốc khánh 29” đủ khiến người đọc hiểu là tôi tổ chức ăn mừng ngày quốc khánh Việt Cộng tại nhà tôi.!!!
Trên phương diện của một người tìm học lịch sử, trong những quyển sách tôi từng viết : “ nếu không ngay tình học lịch sử thì sẽ là nạn nhân của lịch sử ”, đối với tôi, ngày 2-9-1946 mãi mãi là một ngày đáng trân trọng giữ nguyên vẹn và vĩnh cửu sự trong sáng linh thiêng trong dòng lịch sự đấu tranh chống thực dân giành độc lập. Một ngày để con cháu chúng ta trong những thế hệ sau học hỏi như cái ngày mà vua Lê Lợi tuyên đọc “Bình Ngô Đại Cáo” xác nhận đã dành lại độc lập cho tổ quốc Đại Việt khỏi tay giặc Minh và cũng xác nhận
“Đem đại nghĩa để thắng hung tàn
Lấy trí nhân để thay cường bạo”
Từ Lê lợi tới Lê chiêu Thống nhận giặc làm cha, xét một đời người thì dài nhưng trong dòng lịch sử chỉ là một chớp mắt.Nội dung và cung cách trình bầy đề tựa của ông không những đã làm hoen ố ý nghĩa của ngày nói trên mà còn tạo hiểu nhầm là tôi ăn mừng và đồng lòng với cái chế độ hiện tại qua những chi tiết như : “hát nhạc đỏ,nhận định đời sống tình cảm của Lãnh tụ, và chuyện vẽ chân dung Bác Hồ ...
Rõ ràng đề tựa của ông biến cuộc họp mặt ăn nhậu giữa bạn bè ở nhà tôi thành hang động của một bọn chồn sói thân Cộng đần độn theo voi ăn bã mía cuối mùa. !!! .
Xin hỏi tôi hát nhạc đỏ lúc nào. Thật ra chỉ là chuyện ông Phúc Nguyễn nói rằng vì kẹt lại VN nên khi đi học ông từng phảùi hát những bài hát tuyên truyền của Cộng Sản. Còn chuyện vẽ chân dung Hồ Chí Minh cũng nằm trong khuôn khổ chuyện hoạ sỹ Mạc Chánh Hoà (một quân nhân Biệt Động Quân) nói rằng khi kẹt lại VIỆT NAM ông từng vẽ chân dung ông Hồ để kiếm sống nhưng không phải vẽ với tấm lòng rung cảm và sự hãnh diện như khi làm phù điêu chân dung 5 tướng lãnh anh hùng của quân lực VNCH đã tuẫn tiết khi miền Nam bị xoá tên.
Có vậy thôi nhưng cái tựa của bài viết đã làm sai lạc mọi chuyên. Tôi hi vọng cái đề tựa nói trên không phải là của ông mà là do ông tổng thư ký tờ Việt Weekly làm ra vì ông nhà báo chưa già đóng vai con nít này vẫn có thói quen bỏ bom, đặt những người quen biết thân tình trong những tình huống khó xử mà không nỡ phản đối.
Cung cách những bài viết theo kiểu Tây Du Ký lộng giả thành chân của ông tuy không hoàn toàn chính sác nhưng cũng là chuyên vui vui vô hại hoặc có hại chút chút nhưng tôi đề nghị từ nay nên cẩn thận và nghiêm khắc hơn với cung cách mượn đầu heo nấu cháo của “chú em” Etcetera nếu còn muốn nhìn mặt nhau, ít nhất trong phạm vi vui chơi văn nghệ
Send comment