TẬP THƠ
NGUYỄN TIẾN ĐỨC
sáng thứ bẩy trước ngày Lễ Mẹ một ngày
tôi đến tiệm bán đồ kỷ niệm ở Harbor Plaza
chọn mua cho mẹ tôi một tấm thiệp
tiệm chưa mở cửa
tôi đến trước một tiệm bán chim và cá
tiếng chim yến nghe mơ hồ
sau cửa kính, những con cá mầu
lượn thơ thẩn im lặng trong hồ
chợt nhớ thơ của Tagore:
“tình yêu như đường đi của cá
chẳng để lại một dấu vết gì…”
cửa mở. Với một nụ cười bâng quơ nhưng
đẹp
cô bé bán hàng Tania chào tôi buổi sáng
cô bé mặc áo sợi mầu cốm với thánh giá
bạch kim
cô bé đeo bông tai hai quả chuông bạc
lắc lư
cô bé chuẩn bị cho một ngày mới
bơm những quả bóng mầu bằng helium
những quả bóng được buộc bằng những sợi
óng ánh
sau mỗi tiếng xì lại có một quả bóng
được thả ra từ ngón tay của Tania
tôi tình cờ đọc được một tấm thiệp ghi:
“mẹ rất hạnh phúc thấy
con lớn lên tới cái ngày
con biết đi giầy cao gót
tô son môi và thoảng có
mùi nước hoa thơm dịu
trong suối tóc mượt mà của con.”
ở một tấm thiệp khác tôi thấy
một con mèo mẹ mầu hồng
ngủ với con mầu trắng trên một phiến cỏ
màu mạ non
bầu trời mầu anh đào
có bẩy trái tim mầu trắng
trông xa như những ngôi sao của cờ Mỹ
trông gần đó là trái tim của mẹ
yêu con cả bảy ngày một tuần
tôi chọn được cho mẹ tôi
một tấm thiệp có những bông cúc
mầu hồng có cả nụ lẫn hoa
trên một nền tím hồng cánh sen
cái phong bì cũng mầu cánh sen
lúc trả tiền, Tania đang đưa cho một cô
bé
một chùm bong bóng. Tania dặn cô bé:
hold them tight!
tôi nói đùa với Tania: 1
“cô cũng phải ôm chặt mẹ cô nhé! Mẹ là
tình yêu và giấc mơ của cô đấy! Chúc cô một Lễ Mẹ thật hạnh phúc.”
Tania cười thành tiếng và chúc tôi một
ngày lành
lúc về nhà tôi thấy trên bàn học của
tôi
một cái thiệp con gái tôi gửi cho mẹ
cái thiệp có hình chiếc gối
thêu ren những đoá cúc trắng
có một con chuột mặc xiêm hoa cà
con chuột đội mũ rơm
có gắn nụ hoa xanh và nơ mầu cam nhạt
con chuột đẩy chiếc xe nhỏ chở đầy hoa
hoa cẩm chướng, thuỷ tiên hoa poppy
có con bướm tím bay về phía khóm hoa
mở tấm thiệp tôi đọc được
a cart full of wishes
a heart full of love
for a wonderful Mom
Happy Mother’s Day!
Ngày Lễ Mẹ
Anh giành mỏm đá biển
của con chim cát cô độc
ngồi chờ sóng mắt em
từ một chân trời mất hút
bầu trời là một phiến đá xám
mà khuôn mặt em nỗi ám ảnh cuối cùng
là một con bướm trắng dễ vỡ đậu trên đá
anh hôn em lúc này và như thế
anh mạ những lớp lửa khát trên môi em
môi em hai dấu tích hồng bỏ phế
anh thay gió biển
bằng lốc nhạc jazz dấy êm
viết bằng những hợp âm lạ
anh nghe với em giữa trũng khuya
anh phóng sinh những sợi tóc em vừa cắt
vào mùa lá úa
như bầy chim sẻ choáng váng
được phóng sinh vào đất trời mở lối
bàn tay anh sưởi ấm em
những đêm cuối thu
buổi sáng đi làm tay anh lạnh cóng
anh không có thói quen đeo găng tay da
anh cũng không có thói quen nhớ những
con số
nhưng anh có thể nhớ vị trí
của vết sẹo trắng trên lưng em 2
dưới lớp vải jean rất dày
có lần anh xoẹt diêm Camel
để nhớ thời em còn trẻ hay hút thuốc Kent
tập diêm ghi lời ngộ nghĩnh:
“nếu lạc đà biết bay
không bao giờ anh đứng với em dưới tàng
cây”
chỉ có thể giải thích như thế này:
nếu đứng dưới tàng cây thì
sao mình có thể bay tít lên cõi trăng
sao?
Thuốc Lá Kent Và Diêm Camel
anh tựa vào bóng tối của tuyệt lộ
quay về phương em
anh tìm thấy
những đoá cỏ may trắng tinh diệu
nở giữa những ngón chân em
dấu chân để lại trên đồi tử thảo
anh tìm thấy
môi em thơm mùi dãi trẻ thơ
đang tụng niệm tràn trề chuỗi kinh hoa
nụ
anh tìm thấy
chiếc võng đan bằng những sợi tóc em
buông thả
anh nằm chênh vênh chơi trò chơi ngôn
ngữ
sợi tóc em cũng nối những dòng sông cụt
chợt dải xanh lại dập dìu
và ngấn sóng ra biển vọng xôn xao
anh tìm thấy
mắt em nâu thẳm mở trận say hỗn mang
và vũ điệu bụi hồng vơ vẩn
anh tìm thấy
sóng thân em biển ngầm
sau vuông cửa phòng ngủ
mở ra những cây xương rồng sa mạc
và cây bơ mạng chi chít hoa vàng
chốn duy nhất con chim thi ca
cất tiếng hót cấm kỵ
tiếng hót phóng vút vượt đỉnh trời sấm
sét
tiếng hót thiêu rụi những giáo điều vĩ
đại
những kinh kệ sắc không
anh tìm thấy
bờ cát nhớ
trên lưng em lặng bóng tối
anh tìm thấy
những hòn cuội nhúng trăng
khi gom ngón chân em giữa phố lạ 3
anh tìm thấy
phiêu ngữ trắng hoa lê hé trong thi ca
mãi chập chờn cơn hư ảo
anh tìm thấy
niềm hoan lạc
không biên cương
trong những độc thoại từ môi em và
trong mắt em rực mầu hồng hoả điểu
Điệu Nhảy Của Chim Lửa
vẫn còn đó tiếng chim robin hót
ngoài cửa phòng ngủ đánh thức anh và em
dậy đi làm trước cả khi mặt trời kịp
mọc
vẫn còn đó bầu trời đựng mây và chim
và biển đựng gió bão và
sa mạc đựng xương rồng căng ứa nhựa
như ngực một bà mẹ trẻ căng ứ sữa
như ngực em căng ứ đam mê
vẫn còn đó nhịp quay của trái đất
nghiêng trục
nhịp đập của trái tim thôi thúc
như tiếng bật dây đại hồ cầm
trong hộp đêm của thành phố không ngủ
vẫn còn đó con đường em ngửa mặt
đón những giọt mưa mùa hạ của Saigon
rơi tình cờ từ những tàn lá sao
vẫn còn đó chấm sẹo trắng trên lưng em
làm nơi đến cho những đêm tha phương
vẫn còn đó những vòm hoa sữa
như mầu móng chân em hở
dưới quai xăng đan mầu rượu chát
ngày ta về thăm lại năm cửa ô xưa
vẫn còn đó hè phố lát đá đen
anh và em bắt gặp người con gái tóc
vàng
ôm người tình ngửi một cuốn thơ
trong một quán sách
dưới tàn lá ngô đồng bên sông Seine mầu rêu úa
vẫn còn đó những chuyến xe điện ngầm ở Manhattan
và những tấm bản đồ bỏ túi
anh đưa em vào hội vui từng góc phố
thuỷ tinh
vẫn còn đó những tiếng cười hồn nhiên
của con nít trên những chuyến xe buýt
mầu vàng
những tiếng hót của chim sơn ca mở một
ngày mới
vẫn còn đó những con búp bê ở Doll City
cho những cô bé như Megan mở tròn mắt
với những ước mơ tuổi thơ 4
vẫn còn đó cột xăng Mobil với con ngựa
đỏ
có cánh mang những giấc mơ phiêu lãng
đó đây của anh và em
vẫn còn đó cuộc chơi gắt gao của đời
sống
vẫn còn đó sự làm lành các vết thương
tinh cầu
bằng những nụ hôn, bằng những bài ca
nôi
của mẹ, mẹ một thời còn rất trẻ
và còn có mặt trên hành tinh xanh này
Vẫn Còn Đó
anh và em tới Z Gallerie
và em đã chọn được một cụm hoa
màu tiết dê không biết loại hoa gì
cô bé bán hàng có đôi mắt đợi cùng thẳm
màu lân tinh pha xám
lúc về tôi ghé trạm xăng Arco
xe của tôi thường cạn xăng
như xác lính trẻ Việt Nam
cạn máu một thời
Arco quảng cáo với hàng chữ Fill Smart
tôi tự hỏi đổ thứ gì cho mình
thì được gọi là thông minh
đổ thứ gì để hồn mình
còn có chỗ cho thơ
đổ thứ gì để trái tim mình
luôn luôn khao khát sống
dù khi bị khoét khỏi lồng ngực
nó vẫn đập nhịp đam mê
như tim rắn hổ bị khui
ngâm trong ly rượu đế
tanh mùi giết sống
sự giết sống cũng bắt đầu
từ khẩu súng có tên Bug-B-Gone
em mới mua ở Home Depot
anh đã dùng súng phun chất hoá học
giết chết một con sâu xanh đang sống
núp dưới những chiếc lá hoa kèn
trồng trước nhà cạnh tượng cô bé chăn
chiên
con sâu đã chết co
trước khi thành bướm màu
được bay vào tham dự cái
hội vũ trụ đang chớm xuân ở California
bây giờ sự giết sống
không chỉ xảy ra trên mặt đất
nó đã được nâng lên tầng cao bi thảm 5
ngoài cả sự tưởng tượng của thi sĩ
anh muốn nói tới cái Tháp Đôi ở New York
mà trong ký ức anh
nó là một cái địa ngục treo của thế kỷ
tạo bằng triệu tấn thép quằn
bằng cột khói ma làm đen những con hải
âu
ngực trắng như yếm lụa trinh nữ
đang bay lượn trên vẻ đẹp của cầu Brooklyn
và sông Đông êm đềm
tạo bằng cột khói quỷ làm trắng những
phụ nữ
da đen đang chạy nửa sống nửa chết
giữa lòng phố Manhattan hoảng loạn
tạo bằng cơn mưa thuỷ tinh
từ những ô kính vỡ toé
bằng cơn bão giấy của hồ sơ giấy tờ
như những cánh dơi ma bay chập chờn
trong lửa khét mùi thịt người cháy
trong cơn mê dữ
anh thấy rõ
những con kiến cụt đầu đang loi ngoi
giữa những trang kinh Koran
đặc sệt máu trẻ thơ
trong cơn mê dữ
anh thấy rõ
nhựng giọt sữa ứa cùng máu
trên đầu vú của một người mẹ
đang cho con bú
trong cơn mê dữ
anh thấy rõ
một người nhảy ra từ một cao ốc
ở tầng rất cao bay xuống đất
làm một thiên thần mới
thiên thần mang đôi cánh lửa
thiên thần của thời đại ma quỷ có thật
Địa Ngục Treo
… Inside a steel cocoon…
David Baldacci
em hộ tống anh đến biên cương trắng
qua bao con đường ác
dựng tủa bẫy độc
với những lộ đồ không ghi phép lạ
thời hoàng hôn đang biến tóc anh
thành tro xám
thời những đàn cá hồi đang nao nức 6
vượt thác xuyên ghềnh từ biển động
tìm về cố quận để đẻ trứng
và được chết trên lòng những viên
cuội trắng lót dòng sông xưa
thời con người chuẩn bị sản xuất
những chiếc kén thép đặt sâu dưới lòng
đất
để hy vọng sống sót sau chiến tranh
hạch tâm
thời những cơn thịnh nộ của thép và lửa
đang biến phố phường thành mặt đất số
không
thời anh và em từng chứng kiến
cái kết thúc của phim đen trên tivi
anh hề khóc cô đơn giữa sân khấu
tan hoang ánh sáng tắt dần
thời anh và em nghe nhạc rap
lên cơn động kinh khắp địa cầu
thời rất nhiều thi sĩ
đang đọc những độc thoại đầy đinh và
gai
trong những độc đạo cụt của thi ca
tới biên cương trắng ta sẽ ôm nhau
trên dốc trăng cố quận
hạnh phúc như đàn cá hồi trở về
dòng sông cũ trong veo
Chiếc Kén Thép
anh mất mặt trời phương đông
rất mau từng buổi sáng
và bóng tối từ sáu hướng khép dần
anh chỉ còn lối thoát cuối
nơi có môi em nở những chùm hoa lửa
như những ngọn pháo bông
được bắn lên bầu trời Paris
từ tám ngàn vị thế trên tháp Eiffel
trong đêm mừng ngàn năm tinh cầu
nơi có chiếc hôn em
như một dâng hiến tối hậu
cho nghi lễ hoa của đời sống
nơi có nụ cười em răng em
như đàn bồ câu trắng được thả
từ công trường máng cỏ của Jérusalem
trong đêm thánh vô cùng mừng Chúa giáng
thế
nụ cười em mang nắng cho từng dốc xám
mù sương
nơi có tiếng em là gió bão
dong cánh buồm sáng tạo
tới vùng biển lạ bồng bềnh giấc mơ xanh
nơi có cổ em đeo sợi giây bạch kim 7
có tên điệu nhảy của rắn địa đàng
nơi có đầu ngực căng hồng như cục gôm
trên chiếc bút chì màu vàng anh từng
nháp thơ
cục gôm có thể tẩy hết nỗi cô đơn ngày
tháng
nơi có cổ tay em đeo những chiếc vòng
mang tên những vùng đất cỏ lạ
nơi có những ngón tay em
tìm đến lòng tay anh
như những con én trở lại tổ bùn
ở tu viện Capistrano đúng kỳ hẹn mùa
xuân
ngón tay em tháo tung những sợi xích
buồn
nơi có rốn em anh vẽ thành nụ hoa cấm
mà trong một giấc mơ anh thấy
có một con chim Colibri cổ biếc
bay đến hút mật hoa si cuồng
nơi có những ngón chân em
được nuông chiều bằng đôi vớ ren
mang tên Misty thêu những đoá hồng đen
em bước trên một bãi cát hoàng hôn cô
tịch
Lối Thoát Cuối
nếu em cần chứng tích một cấu trúc thuỷ
tinh
anh yêu giọt nước mắt em đọng thương
xót
nhỏ xuống cho những niềm đau
nếu em cần chứng tích một cánh chim
biển lạ
anh yêu cánh môi trên của em lượn hồng
trong trí nhớ
nếu em cần chứng tích một đoá bluebell
anh yêu tiếng cười em xanh biếc
ngân vọng hồi chuông hoa
nếu em cần chứng tích một quầng trăng
siêu thực
anh yêu quầng ngực em nâu non dưới lụa
yếm
nếu em cần chứng tích một lễ vật dâng
thánh thần
anh yêu cụm hoa cỏ đơn giản
nở trắng giữa những ngón chân em để
trần
nếu em cần chứng tích một nỗi buồn thầm
kín
anh yêu những đoá Jacaranda tháng sáu
rơi tím trên hè đường về nhà em
nếu em cần chứng tích nứt rạn của bóng
tối
anh đánh dấu từng đêm nhớ em
trong bốn trại tập trung
nếu em cần chứng tích một dòng sông ta
từng yêu
dòng sông của một thời vui ta bỏ lại
anh uốn cong ngôn ngữ thơ tình
Cấu Trúc Thuỷ Tinh
8
Anh đầu tư vào hồn em
những tiết lộ ngôn từ và những viễn mơ
mới
anh đầu tư vào hồn em
con đường du mục tình cờ
dẫn tới sa mạc trăng xiêu
rộ nụ hoa hoang tưởng
nở trong nắng pha lê đen của bóng đêm
anh đầu tư vào hồn em
con đường xoáy trôn ốc
để anh tuột xuống
không phải đáy hố thẳm
mà là đáy đam mê
anh đầu tư vào hồn em
đàn bướm thi ca trong suốt
mở đôi cánh tự do
như gió trời lộng từng nhánh tóc em
bay rợp mùa tình
anh đầu tư vào hồn em
những tấm giấy dán tường
in đầy nét son môi em dấu tích của lửa
trong căn phòng anh đã đóng băng
anh đầu tư vào hồn em
vòng ngựa mầu quay vui
trong hội chợ Phù Hoa
cho em có chuỗi cười
hồn nhiên thời con trẻ
Đầu Tư
Spring Song
Felix Mendelssohn
anh hẹn em trên đồi Bài Ca Mùa Xuân
nơi con chim buồn chưa kịp cất tiếng
nơi những toa tầu chật ních bạn tù
chưa kịp đến ga qua vùng đất khổ
nơi những chiếc mặt nạ Mardi Gras
chưa kịp rơi xuống đường phố đầy rác
vui
ở New
Orleans
chưa kịp bị lãng quên trên gác xép đầy
bụi
nơi anh chưa kịp nghe tin
từ băng tần 91.5 FM
về một nhạc trưởng gục ngã trên bục
ở Berlin khi ông đang điều khiển
Aida với trái tim đang thổn thức đam mê
nơi những giấc mơ của em có thực 9
những giấc mơ có mùi quả ứ mật
nơi em len lỏi trong cánh đồng cỏ mới
không chứa ký ức xám thời ấu thơ
sưu tập những đoá bluebonnet
còn nguyên si mầu trời đang xuân
nơi anh và em yêu trên triền cỏ
trong chiều nghiêng lúc con chim buồn
chưa kịp cất tiếng lúc những toa tầu
chật ních bạn tù chưa kịp đến ga
Điểm Hẹn
Anh đưa em tới hốc cát ẩn mật
từ căn phòng em nóng
đêm em ngủ một mình ôm con rắn xoắn
nhồi bông
căn phòng đặc mùi hoa hồng héo
cánh đã ngả sang màu rượu chát
em xuống con dốc anh nghe rõ hơi thở
của em
dồn cùng nhịp tim của biển
đường dốc cong đẹp như nét mông trẻ thơ
anh ngắt những cánh hoa ngược nắng
chia thành hai cụm
một cụm cho tay trái em cầm và cụm kia
anh đặt vào chiếc mũ bồ đài
trang điểm cho phía sau em
anh suýt quên một điều thật giản dị
mông trẻ thơ thì người mẹ nào cũng
thích sờ
nó là thuốc an thần tuyệt vời nhất
đây là ý thơ của cô bé Mijanou Drouet
chợt anh rất thích tiếng cười của em
vui như tiếng phong linh cụng gió khi
em thấy
chuỗi chim biển bé bỏng
lui cui bước theo mẹ bên riềm sóng kiếm
ăn
tới một hốc cỏ biển
em cởi chiếc áo gió trắng
anh như bắt gặp đôi cánh
của một thiên thần ham vui cõi người bỏ
lại
giữa hốc cát ẩn mật
em yêu anh trên vạt hoa cỡn gió
đúng lúc bầy bồ nông chợt bay đến
thả cánh êm lặng xuống khoảng biển
không người
môi em ứa mầu quả dại
khai mạc mùa hoa biển mở
và vũ trụ quanh ta mở vòng luân vũ xanh
Hốc Cát Ẩn Mật
10
ở khoảng ấy anh đã thấy những vuông
kính cửa sổ của NewYork
ở khoảng ấy anh đã thấy
những cánh hải âu lượn trên cầu Brooklyn quá đẹp
anh đã thấy sự run rẩy xanh
của Central Park
sự chyển động vàng
của những chiếc xe taxi
màu vàng áo mưa em trong mưa Sài Gòn
màu vàng phấn hoa mimosa bay vào phòng
ngủ
em bên thung lũng tình cỏ mùa hè chết
cháy
ở khoảng ấy em kéo anh
như kéo một chiếc tầu mất phương hướng
đến một bờ cát bình yên có
bầy chim hải âu của Brooklyn
ta từng gặp
đang rúc đầu trong cánh
ngủ trong ánh nắng đêm chưa bị ô nhiễm
trong quán tình cờ em và anh uống
espresso
sáng thứ bẩy New York chưa thức
những trái tím New York mệt mỏi
anh yêu chiếc ly men in bức hoạ của
Chagall
với người tình Bella bay bổng
trên nóc thánh đường mầu hồng phấn
của thành phố Viteb mầu cẩm thạch
trong lòng tay Chagall có con chim
nương náu
dưới Bella và Chagall mặt đất nở hoa
nõn
buổi sáng ở Third Avenue không thấy mặt trời
nhưng anh có dấu son môi em
để lại trên miệng ly làm vệt bình minh
lạ
buổi chiều NewYork nhiều gió
gió lùa tóc em cầm nhịp cho những chiếc
lá
mang nắng cuối khi anh và em từ
Greenwich Village trở về Second Avenue
từng đợt chấn động của những chuyến xe
điện ngầm
cầm nhịp cho bước chân em
anh và em qua những người đàn bà
đi ngược đèn cấm
mùi da thoảng nước hoa
ướp cho không khí Manhattan sấy khói xe hơi
anh và em qua những hẻm thuỷ tinh
in đám đông hối hả
những toà nhà có những khuôn mặt lạnh
và những nấc mây trên nóc phố chiều
anh và em qua những cửa ren sắt
khép kín đầy bí ẩn
đẹp như chiếc quần lót ren đen
em phơi gió đêm bên cửa sổ
anh và em qua Central
Park nơi 11
có những con bồ câu thả hoang
sống bấp bênh trên giây điện phố phường
đang ăn vội lúa thừa
từ miệng những con ngựa mầu bị bịt mắt
anh và em qua những bao rác
dựng ở gốc cây dọc đường về
có mầu da trời và da báo đen
rác ở New York thì có cả những tập thơ
những cuốn tiểu thuyết, kinh và hoa
hồng tàn
anh và em qua những chiếc taxi
có mầu hoa mặt trời
như những con chuột cống vàng mang số
chạy đôn đáo vòng mặt đồng hồ kiếm ăn
anh và em qua chiếc xe cứu cấp đang hụ
còi
chắc chắn đang chở một trái tim thoi
thóp
lách qua giữa đường phố cả hai phía
cùng kẹt
anh và em qua một nhạc sĩ da đen mù
thổi kèn đồng hen rỉ kiếm ăn bằng bạc
cắc
summertime nghe thật mất mát chơi vơi
anh và em qua khu Broadway
xem vở nhạc kịch Forever Tango
của chốn lưu lạc với những bài ca
xa quê hương xa người tình
anh và em qua một bảng quang báo
nhấp nháy liên tục ghi số nợ
của nước Mỹ chập chùng từng phút
anh chợt cười một mình
giữa phố đông không huyền thoại
anh cũng nợ em dòng hoan lạc của thành
phố
cũng được ghi lại từng phút
trong bộ nhớ của bộ óc anh và
anh nhớ chính cả niềm khao khát New York
New York- New York
Khi em đến em đeo con rắn bạch kim
con rắn độc ngủ bình yên giữa đất ngực
khi em đến em đang hát bài thánh ca
dang dở
từ môi em vừa bén lửa cỏ tình
bay thênh thang trên những đỉnh lá
của thành phố đang khát những cơn mưa
hãy giương căng tóc em buồm phồng
đón anh từ bờ đau giăng đá vấp
tới vùng ẩn náu đầy thơ tình và nhã
nhạc
ta sẽ nghe hoạ mi hót phóng cuồng
từ bình minh trong suốt qua đêm tối
trong veo 12
ta sẽ nghe côn trùng ân ái hồn nhiên
trên từng nhánh cỏ nhún nhịp
anh đã nói trước với em
nhạc Jazz rất đen, rất người và rất
bỏng
anh đang thấy đám cháy rừng dữ dội
hực lửa phừng trong mắt em ánh tội
rừng tóc em ngẫu hứng bốc lửa
như đám cháy rừng ở lũng Anh Đào Cherry Valley
tiếng sax của Scott Hamilton chờn vờn
như một con rắn động tình trên da em
tiếng trumpet vô luân của Warren Vaché
xé toạc bóng đêm đang đồng loã với jazz
nhạc Puccini thì phải mở tung cửa thiền
viện
một cơn bão ào nghiêng
những đỉnh cây thành phố và
giọng ca của Te Kanawa xoáy trụi lá
lên những tầng trời sụp lửa lỏng
tiếng hát Whitney Houston sà xuống
từng ngọn cỏ của Whitman
bay vút trên những vòm lá
vút tới những tầng cao của giải ngân hà
tiếng hát đưa ta vào cổng lửa
đưa ta tít đỉnh băng
tiếng hát đưa ta qua thung lũng bóng
tối
đưa ta qua khung cửa hẹp của thiên đàng
Edith Piaf là con chim sẻ nhỏ
hót rạo rực cho những đường phố lát đá
đen
mòn nhẵn dưới gót giầy của những người
tình Paris
em có là con chim sẽ nhỏ
hót rạo rực cho những hè phố
lót gạch rêu in dấu guốc hài của
những người tình Sài Gòn, Huế, Hà Nội?
có lần anh bắt gặp một thiếu nữ
nghe nhạc Bach và cô ấy đã khóc
em còn biết khóc không em?
em tập cello lưng em nhỏ những
giọt mồ hôi mùa hạ trong veo
em cứa bốn dây trần
tấu đoản khúc bi hùng
đủ choán đất trận máu bao la
với xác lính trẻ Bắc Nam im lìm
tiếng trung hồ cầm là tiếng thì thầm
của những người lính chết trận
của những người lính bại trận
từ những dòng sông nhỏ chuyển ra biển
trầm
anh mất tất cả 13
chỉ còn lại tiếng cello của em thì thầm
và anh rất yêu
những giọt mồ hôi mùa hạ trong veo
anh để tiếng hát em
dọc dòng sông lửa
em từng gom những đoá hoa tro
cài lên mái tóc vương mùi thuốc đạn
dòng sông của thành phố bỏ lại anh rất
yêu
dòng sông một thời
soi những đường bay đêm của bày vạc tan
tác
dòng sông một thời
soi những ánh mắt kinh hoàng của đàn bà
trẻ thơ
dòng sông một thời
mưa chuyển máu về từ khắp các trận địa
anh để tiếng hát em ngân tiếng nấc
giữa rừng xác lính vô danh vướng mùi
tử cúc phai lẫn mùi thép rỉ của vũ khí
anh để tiếng hát em ngân lời thánh ca
buốt
trong hành trình vô định của kiếp người
ngực em mang cây thánh giá
anh làm riêng cho em
bằng cánh gai hồng nhọn như đinh đóng
mình Chúa
anh cắt trong vườn của mẹ đã trút hết
lá cuối thu
anh để tiếng hát em ngân bản ai ca
vọng tiếng kinh cầu lẫn tiếng khóc
từ một thánh đường
dựng bằng thân tầu nát
chìm sâu dưới đáy biển đông
Một Ngày Cho Âm Nhạc
Tôi xếp hàng sau một thiếu nữ Punk
ở Bank of America
tóc cô cắt tủa nhuộm hồng và tím
mắt cô đánh quầng đen như một con chồn
raccoon
cô đi vớ dài lưới cá thủng nhiều chỗ
và đôi giầy ống đen có buộc xích thép
đứt
có một khoảnh khắc nào đó
trong đầu tôi có một lũ chim đen ào đi
và một bầy chim trắng ào đến
có một con chim điểm tuyết
thả cánh xuống vai trái của cô
hót thánh thót ngôn ngữ thơ lạ
vai cô ta là cây thánh giá
trên đồi hành hình cỏ ngả
lúc cô tình cờ quay lại 14
tôi thấy môi cô tô son đỏ pha đen
như vệt máu khô đọng trong lòng tay
Chúa
đinh xuyên
cô mặc áo hở vai
lưng cô xâm đôi cánh thiên thần mầu
chàm tím
bên kia ngân hàng là cột xăng Mobil
con ngựa đỏ cũng có đôi cánh
tôi yêu sự tự do tuyệt đối nơi cô
sự tự do của những con cá
phá thủng lưới tìm về biển cả
sự tự do của xiềng xích bị chặt đứt
sự tự do của đôi cánh mầu chàm tím
bay vào không gian của sáng tạo
Cô Bé Punk
Tôi rất yêu những cụm mây xanh ca dao
những cụm mây trắng mây vàng phiêu bồng
đây đó
bởi chúng có tự do
tôi rất yêu những cụm gió đến tóc em
trên dốc viền hoa xuống phố vịnh
những cụm gió bung những chiếc lá vàng
mùa con gái tôi trở lại đại học ven
sông
bởi chúng có tự do
tôi rất yêu đàn bồ câu thả rong đất
trời
bay cùng những chiếc diều mầu đuôi cá
lia thia
con trẻ thả trên bãi cát Santa Monica
bởi chúng có tự do
tôi rất yêu những con hải âu bỏ biển xa
đậu trắng khuôn cỏ trường tiểu học chớm
hạ
chờ đám con nít chia bánh vụn cùng ăn
bởi chúng có tự do
tôi rất yêu những con quạ lang thang
đôi khi nghênh ngang trên hè phố
bởi chúng có tự do
tôi rất yêu những quả bóng bứt giây
bay theo tiếng gọi của gió lộng trên
cao
rồi vỡ chết ở một nơi nào
bởi chúng có tự do
tôi rất yêu những con sông chưa quen
tên
ào ạt chảy dưới chân cầu Golden Gate tôi và em cùng qua một sớm sương mù
bởi chúng có tự do
tôi rất yêu những hạt hoa bồ công anh
với những chiếc cánh tơ mong manh
tan trong nắng bay vu vơ giữa đất trời
tìm đất lành ươm hạt 15
bởi chúng có tự do
tôi rất yêu những nốt nhạc jazz
tuôn cuồng từ đôi môi dày ứa máu
thổi kèn đồng của Louis Armstrong
bởi chúng có tự do
tôi rất yêu những người không cửa không
nhà
ở thành phố thiên thần Los Angeles
lấy đất hoang lấy vỉa hè bỏ ngỏ
làm góc thiên đàng mới dựng
bởi họ có tự do
tôi rất yêu những người vượt biển dữ
bỏ quê hương tìm đất hạnh qua bão tố
giập thuyền
bởi họ có tự do
tôi rất yêu hạt thép nhỏ như chấm nốt
ruồi
của chiếc bút bi cho tôi làm thơ
ca ngợi thi ca ca ngợi thiên nhiên
ca ngợi đàn bà trẻ thơ
ca ngợi đời sống và con người
ca ngợi quê hương ca ngợi thế giới
ca ngợi Tự Do.
Tụng Ca Tự Do
Anh rúc tù và ốc biển
gọi em khắp chốn mông lung
hãy đào thoát cuộc săn lùng vây bủa
của đời sống nhàm chán và bóng đêm
cả những thi sĩ một thời lãng mạn
cũng đang truy lùng
thiên thần và nàng thơ mang đôi cánh
mục
đi hài rêu khóc bằng nước mắt đá đen
họ lên tiếng:
“những đoá hoa chỉ là nanh rắn độc
hãy an ủi ta, hỡi cơn cuồng nộ!”
em hãy đến gấp!
dù em mới tô hờ quầng mắt
hay nửa vòng môi son
dù em đang dạo trên cồn cát
ngắm nắng chiều xa biển
hay em đang cười vu vơ
chải mascara lên mi trước gương bàn
phấn
hay em đang ôn bài cho kỳ thi cuối
trên ghế đá khuôn viên đại học
hay em đang mút kem dâu
đựng trong chóp nón kem nâu
hay em đang tròn môi 16
thổi tắt những ngọn nến mầu sinh nhật
hay em chưa hát trọn bài ca thánh
em hãy đến gấp!
anh đã thấy bóng tối vĩnh cữu
đẹp như má đêm
đang choán dần mắt em
trong khi chờ em anh thấy
trên màn ảnh tivi bầy kiến hoảng hốt
giữa khúc củi hai đầu cùng bắt lửa
và trên ô kính cửa sổ trong phòng anh
có một con ruồi nhìn thấy trời xanh
mà không bay qua được
và trên bàn học có một cuốn sách
anh đọc nửa chừng và nhảy cóc
có tên How to stuff a pepper
làm thế nào để nhồi một hột tiêu của
Willard
khi em đến Portside Café
anh và em ngồi dưới một cái dù thép
giữa hai tầng hoa Jacaranda
và hai vòng chim
tầng trên em là vòm phượng tím
tầng dưới em là xác hoa im
lót chân em bỏ dép
anh và em mút từng ngụm bỏng đắng
phức mùi cà phê từ những cánh rừng Nam
Mỹ
tay em cầm chiếc ống hút cọng rơm
chạy những sợi chỉ đỏ
mầu sỏi son tranh mộc
mầu sỏi son môi em
anh và em là hai linh mục ban bánh
thánh
bằng những vụn nhẫn hành
cho vòng chim sẻ và vòng sáo đen
những con chim thật hạnh phúc
trong lễ phát lương thực
hàng ngày dùng đủ như lời kinh cầu
Cảm ơn Thượng Đế
anh đã qua mấy vòng địa ngục
mấy vòng kẽm gai của trại tù
còn em thì không vướng vòng địa ngục
nào
dù là vòng đầu của địa ngục
Portside Café-Orange Coast College
Anh đọc lời thần chú nào
để anh và em có thể đi qua những cánh
đồng á phiện
nở rộ đang bị thiêu sạch 17
như đồi trọc gió hanh ngày tận thế
cho niềm an lạc của trẻ thơ
để anh và em có thể đi chân không
trên cánh đồng bông đỗ đang mang đầy nụ
trong bình minh không còn máu
để anh và em có thể đi chân không
trên con đê mởn cỏ ngắm mục đồng chơi
khăng
ngắm đàn bê rúc vú mẹ
để anh và em có thể đi chân không
trên những bờ sông vang tiếng hò tình
tứ của
quê hương mình triền miên khổ
anh đọc lời thần chú nào
để anh và em có thể đi trên đường phố
tưng bừng vũ hội của đoàn người quên
hết
cô đơn và điêu linh ngày cũ
để anh và em có thể đi tới thánh địa
tình yêu
nơi con người có thể ôm con người
như những tình nhân
nơi con người có thể nói với nhau lời
tử tế
như thánh Francis có thể nói chuyện với
chim
dưới những vòm cây xanh thánh thiện
Lời Thần Chú
Mùa hạ nhà em có treo cờ
in con chim đùa cỏ vuông trời xanh lơ
và đoá dâm bụt tía
anh đón em dưới hàng cây cuối phố
hoa azalea trên rào nở những chùm tuyết
hạ
em mặc tank top trắng hở vai
quần jean phai thủng gối
dáng em đi như con ngựa nhỏ
tóc pony nhún gió đong đưa
mắt em sóng sánh ánh trăng
chợt những cánh rừng tàn sát
những cánh đồng chó ngáp
những dòng suối máu
những dòng sông toát mồ hôi đá
những đại lộ kinh hoàng
những trại tù hung bạo
và những thảm kịch
anh bỏ lại sau lưng
Cờ Mùa Hạ
Anh muốn nói với em bằng những lời thơ
tình 18
khi màn sân khấu đen chưa được kéo lên
khi chưa có âm thanh của tiếng máu hộc
từ tim con bò mộng bị đâm dưới mưa hoa
chết đứng giữa vòng đấu trường ở
Barcelona
khi chưa có âm thanh của những hợp âm
rợn óc
từ đất chết được tấu lên
bằng những họng súng và những xiềng
xích trại tù
khi chưa có âm thanh của tiếng khóc
quặn đau
của những goá phụ những người mẹ người
cha
từ Nhà Vĩnh Biệt trên ngọn đồi Thương
Tiếc
từ khắp những mộ địa quê hương
khi chưa có âm thanh của những cặp giun
đất
động tình mùa xuân quấn quít lấy nhau
trong những sọ lính hai miền bị bỏ lại
dọc đường Trường Sơn và đường mòn oan
khiên
khi chưa có âm thanh của trẻ thơ vô tội
bị bắn gục dưới thập tự giá
máu loang tím giáo đường giữa tiếng
kinh cầu
khi chưa có âm thanh của nhân vật chính
trên sân khấu mù sương chặt đầu một con
gà trống
đang dãy giụa phút cuối cùng văng máu
vào
khán giả ngồi hàng ghế đầu hô to “chúng
tôi muốn sống”
khi chưa có âm thanh của tiếng cello bi
thảm
mở dạo khúc cho vở Opéra 2000
Opéra 2000
Người thi sĩ yểm bùa ngôn ngữ
tạo được những con mèo thi ca
những con linh miêu ngũ sắc
không thể mua được ở petsmart
còn những con mèo mầu của tôi thì có
thật
những con mèo đang mất tích
những con mèo mầu của những cô bé
có những khuôn mặt buồn hiu
tôi không thể quên
có một buổi chiều lúc mặt trời đang lặn
thì cô bé da đen cạnh nhà tôi
với khuôn mặt buồn hiu
hỏi tôi có thấy con mèo đen của cô
không
và cô cho biết tên con mèo là Shadow
Cái Bóng chợt thấy tên con mèo con rất
thơ
tôi phải nói dối để cô bé có hy vọng
tôi nói tôi thấy con mèo của cô lúc mặt
trời lặn
sau hàng cây phong tàn lá chớm vàng
trời vừa sang thu lá cũng sẽ mất tích 19
y hệt như con mèo con có tên Cái Bóng
của cô bé da đen buồn
như vậy thì một cô bé da trắng
cũng có thể đang đi tìm một con mèo con
trắng
lúc mặt trời đang lặng chết và
như vậy thì một cô bé Việt Nam
cũng có thể đang đi tìm một con mèo con
vàng
lúc mặt trời đang chết lặng
như vậy thì một cô bé da đỏ
cũng có thể đang đi tìm một con mèo con
đỏ
lúc mặt trời đang lặng chết
nhưng không thể có một con mèo đỏ
trừ khi con mèo đỏ đó được nhuộm lông
hoặc rơi trúng thùng sơn đỏ
con mèo đen có tên Shadow
làm anh nhớ em quá
cái bóng của anh cứ dài ra
lúc mặt trời đang chết lặng và
hè phố thì thiếu bóng em
Những Con Mèo Mất Tích
Làm sao anh có thể
tìm được chiếc hộp đen
tận cùng đáy biển huyễn hoặc
ghi âm vọng
của những cội nguồn đau khổ
tiếng đinh ghim mình Chúa vào thập tự
giá
tiếng trẻ thơ oà vỡ mở kiếp người
vào hành trình vô định tới hư vô
tiếng đuôi Sa Tăng đập cửa hồn hối hả
dựng chập chùng rừng tội
tiếng gãy cánh cửa thiên thần sa đoạ
tiếng nhạc kim khí lạnh hơi ma
trong những cơn mơ quỷ ám
tiếng cú rúc trong đêm gửi những thông
điệp buồn
như tiếng kèn đồng hạ huyệt
tiếng hạt cát rơi mau trong chiếc đồng
hồ thuỷ tinh
tiếng chân chim mọc im lìm sau đuôi mắt
em
tiếng rễ của đời sống nhàm chán mọc
như rễ ung thư lan trong óc cùng
tiếng rữa nát của ngôn ngữ thơ mòn
tiếng em bấm game
một mình em chơi với em với trò chơi
Solitaire
cùng con chuột vô cảm
chiếc hộp đen ghi âm vọng 20
tiếng hát em lênh đênh
với lời tình bàng hoàng
tiếng anh bật lửa cho em
châm điếu thuốc Kent buổi sáng
cùng mùi môi mùi cà phê
và mùi mưa Sài Gòn mưa Đà Lạt
tiếng gót giầy em gõ nhịp
trên sàn nhảy có cột gương
in vòng váy xoay vui
một thời em còn rất trẻ
Chiếc Hộp Đen
Tôi vào Asian link xem mấy thanh kiếm
Nhật
cuối cùng chỉ mua được cuốn
The Dreams của Naguib Mahfouz
trong một tiệm bán sách báo
tôi thích truyện một cô gái thời thơ ấu
bay cùng ông từ một con đường của quê
hương
trên một cỗ xe ngựa có cánh
cô gái đã trở thành một ngôi sao
trên bầu trời đêm huyền ảo của Ai Cập
cao tít trên cả những đỉnh kim tự tháp
chiếc xe Toyota trắng của tôi thì không
có cánh
như chiếc xe ngựa của Naguib
tôi và em
cũng không còn một con đường quê hương
để làm chốn khởi hành
để cho những giấc mơ cất cánh
tôi chỉ còn có
những bài thơ cho em
Cỗ Xe Ngựa Có Cánh
Không ai biết
sự bắt đầu của một đoá hoa vả
nở trong địa đàng
nhưng anh biết sự bắt đầu của một cái
hôn
là manh mối dẫn tới niềm bí ẩn
là nỗi đam mê liều lĩnh
là cuộc phiêu lưu không cùng
là giấc mơ buột tung xiềng xích
là mầu hoan lạc của đoá dâm bụt hoang
đảo
nó là bông hoa tôn vinh các thi sĩ
tiếng áp của môi em
làm mặt đất chợt mất sức hút 21
làm bầu trời chợt căng da ngực
làm biển cả chợt nổi mắt bão
ngay cả sự im lặng của môi em
sự im lặng của giải ngân hà
cũng đủ thôi thúc ngôn ngữ thi ca
Nụ Hoa Vả
Tóc nữ thánh được viền bằng
hào quang ngây thơ của con trẻ
điều này làm cho sự giết chóc
đặc ánh sáng địa ngục
sự kết hợp của tâm hồn đen
với đầu đạn và lưỡi dao
biến nạn nhân
thành những cánh hồng nát
trong bóng tối bết máu
và giấc mơ về địa đàng
với khuôn mặt người nhân hậu
chỉ là điều vô vọng
tôi cảm thấy những hậu chấn trong tim
khi nghe tin
những người đàn bà Phi Châu
phải đẻ con giữa những cành cây trụi lá
trong cơn hồng thuỷ dâng lút mái nhà
cùng với tin
người ta trồng thêm hoa ở Irvine
cho những đàn bướm Monarch
để chúng có đủ nhuỵ hoa
mà sống sót qua mùa xuân
cùng với tin
những bà mẹ ở Mỹ
có thể bỏ lại trẻ sơ sinh
ở bệnh viện hai tuần mà không phạm tội
thay vì vứt chúng
ở những thùng rác thành phố
kể cả thành phố Thiên Thần Los Angeles
cho kiến và chuột
cùng với tin
một thiếu niên Mỹ bắn hàng loạt đạn
vào những đứa con nít
đang vui đùa trong vườn bách thú ở
Washington DC
nơi có những vòng anh đào sạch và
đẹp như những vòng tuyết hồng tuyết
trắng
viền những hồ nước mùa xuân
Bướm Monarch và Tóc Nữ Thánh 22
em bỏ quê hương
thường hát cho anh nghe
những bài ca đứt đoạn của một thời vui
chiều nay ở thư viện
em ngồi đọc thơ anh giữa tiếng chim lạ
hót róc rách trên tóc em
từ những khoảng lá xanh mùa hạ
em mặc váy đen in hoa cúc trắng
anh hỏi em làm thế nào để
những người tình có một cuộc hẹn hò
với em trong cánh đồng cúc hoang
em bảo đó là điều vô vọng vì chính em
cũng muốn trở lại cánh đồng hoa đó
trở lại thời bước chân em nhẹ gió
và mỗi lời của gió mang theo một bản
tình ca
đầy ngẫu hứng ngọt ngào
mắt em là hai vòng đen xưng tội
lửa nến thánh rực tình và em có thể
nói với những nhà thơ chưa chết trẻ
về những giấc mơ đầy tiếng thì thầm
trong lùm cỏ đầy bóng tối
bây giờ thì những nhà thơ thực sự đã
chết
em chỉ có thể bước về phía trước
đầy hỗn mang và cô đơn anh bảo em
dù sao trong mắt em anh vẫn thấy
quê hương em xanh veo và mềm lặng
Lửa Nến Thánh Rực Tình
Tôi rất yêu chiếc chong chóng
gấp bằng mảnh giấy vuông lem mực tím
học trò
với chiếc que kem tre và chiếc ghim của
mẹ
quay tít trong chiều hè lộng gió
tôi cũng rất yêu chiếc chong chóng
cắm trên mộ cô bé Jennifer
ở nghĩa trang cuối đường Manchesta
Jennifer đã tham dự
cuộc hành trình hoàng hôn buồn
bia mộ đá đen ghi
too small too sweet too soon
quá bé bỏng quá dịu dàng quá sớm
cạnh bia mộ là một ly sữa nguội và
mấy con búp bê nhựa bé tí ti
kể cả con Barbie với mái tóc tơ óng
chiếc chong chóng màu loáng bạc
quay tít trong nắng chiều hấp hối 23
mùa thu rồi mà cỏ vẫn xanh non
tôi muốn cắm hằng vạn chiếc chong chóng
cho những trẻ thơ Việt Nam
chết oan trên biển cả
những đứa trẻ chưa một lần
nhìn thấy bóng Nữ Thần Tự Do
giơ cao đuốc đón những người tơi tả
qua bão tố đen mù tìm đất hứa
nhưng làm sao tôi có thể
cắm hằng vạn chiếc chong chóng
trên mặt nước biển Đông
cho những Jennifer Việt Nam
Chiếc Chong Chóng
Anh dẫm lên những vòng hoa chiến thắng
trên trận địa vọng tiếng hí ngựa ma
đón em về từ vực khổ
anh đưa cho em chiếc nón rơm đồng nội
cài đoá hoa trà mầu ngà
như mầu da em mẹ dựng tháp cổ
bằng ngày tháng long đong
anh đưa cho em đôi hài kết bằng cỏ
xuân
không còn mùi thuốc súng mùi bom mìn
sự tẩy uế mặt hành tinh
như con kỳ lân cuối cùng
có mầu trắng hồng bạch
lội qua suối dữ nấp rình búi rắn lục
nhả nọc độc xanh như mật người đang rỉ
khi con kỳ lân sang bờ bên kia phép lạ
xảy đến
dòng suối lại trong như những giọt nước
thánh
em làm dấu trên vầng trán thê lương
anh đưa em đến cánh đồng mơ
ẩn vào mùa thứ năm
mùa không có bầu trời
bị rút hết chim và mây bằng bom ác
trong cuộc hành trình
anh nhẩm tên em từng bước đất mở
như kẻ hành hương lâm râm lời cầu
nguyện
qua sa mạc khát khô
tới thánh địa dâng hồn
chỉ có điều anh không lần tràng hạt
mà anh lần bằng chuỗi thơ hoang tưởng
đếm hằng hà sa số những nụ hoa chưa hề
nở
cũng phải kể thêm
nhờ những gốc cây đan chéo núi rừng 24
làm những chiếc áo giáp mộc
mà anh sống sót khỏi ngục lửa
để lần tràng hạt hoa
để nhẩm kinh tên em
xin cảm ơn những cội cây mọc trên đất
mẹ
áo giáp thép cũng chỉ là huyền thoại
như
huyền thoại về con kỳ lân cuối cùng lội
qua suối dữ
Áo Giáp Mộc
“các chú bé không kháng cự
gục ngã quá sớm…
thay vào chỗ những nụ hoa lan
là sương mù giá buốt…”
Adam Zagajewski
Những thiên thần kiểu mới
những thiên thần của Manhattan
mang đôi cánh lửa
hoảng hốt
nhẩy từ ô kính của Tháp Đôi
xuống mặt đất số không
những con người
mang mặt nạ
của Thượng Đế điêu tàn
dự lễ hội của Mardi Gras cùng thuỷ nữ
Katrina
giữa tiếng kèn đồng đưa đám NewOrleans
trong đoản khúc Adagio của Bach
giữa tượng Maria, tượng Thánh, tượng
Phật
trôi cùng xác đàn bà trẻ thơ
và những cỗ áo quan bật nắp
những thành phố của Ngàn Lẻ Một Đêm
trở thành những thành phố của Chén Đắng
những chén đắng đang run rẩy trên tay
người
trong chấn động toác xác của xe bom
những đứa bé sạch tội
đang ôm búp bê đang ngậm kẹo
đang cười bên mẹ
chết thảm trước một bệnh viện
trong mùa lễ Tạ Ơn
những đàn chim thiên di khắp hành tinh
bỏ trốn bầu trời đe doạ
bỏ trốn mặt đất u hiểm
đâm đầu xuống biển tự sát
trước khi loài người
mở cuộc tàn sát hàng loạt 25
bằng những bao plastic không còn oxy
như giây treo cổ
thắt chàng tử tội Việt Nam ở Úc
lúc rạng đông ngân buồn
hai mươi lăm hồi chuông báo chết
Thiên Thần Mang Đôi
Cánh Lửa
Tiếng hát của Mẹ tuổi mười sáu
đến trước tiếng khóc của tôi vào đời
tiếng ru của Mẹ trong vòng tay êm ái
đến trước tiếng rên đau đớn
của đồng đội bị thương trên chiến địa
máu loang mềm đất
ánh mắt của Mẹ luôn ẩn một nụ cười
đến trước ánh hoả châu từng đêm
soi sáng lính trẻ thấy rõ mặt nhau mà
giết
chiếc mũ bê-rê đen mẹ mua
cho những ngày khai trường mù sương
lạnh
lá bàng rơi vàng hè phố tuổi học trò
đến trước chiếc nón sắt mỏng
chống đạn đồng xoáy thịt khoan xương
chiếc áo len mẹ đan từng mũi
giữ cho tôi được ấm những ngày đông của
Hà Nội
đến trước chiếc áo giáp U.S.
chống đạn A.K. xoáy ngực khoan tim
những ngón tay nhỏ bé của tôi Mẹ cho áp
má
đến trước những ngón tay học
bóp cò súng, rút chốt lựu đạn, đánh
lưỡi lê xáp lá cà
giữa trưa nắng quét lửa lên da thịt ở
quân trường
chuẩn bị cho cuộc chơi lớn – săn người
hốt xác người
đang đợi ở phía trước
con ngựa gỗ mầu mẹ mua
cho cưỡi tết rằm tháng tám
đến trước con ngựa da bọc thây
trên chiến địa trong văn chương cổ điển
những chiếc xe GMC
đưa lính trẻ vào đất trận tồi tệ
dựng địa ngục thật
đến trước những chiếc xe Molotova
lùa lính trẻ vào những trại tập trung
khổ ải triền miên
những sợi tơ hồng vàng leo trên giậu
quê
đến trước những vòng kẽm gai
chằng chịt lô cốt, chằng chịt chiến hào
chằng chịt rừng đồng trên đất đoạ
những nụ hồng đỏ cọng dài mừng sinh
nhật Mẹ 26
được gói trong giấy bóng kính in hoa
đến trước những bông hồng rũ đau
tôi ném xuống trên mặt kim tĩnh màu xám
bạc
phút Mẹ tôi đi xa mãi mãi không về
một sớm nắng đẹp mùa hạ từng cánh
phượng jacaranda
rơi tím những hè đường tới ngôi nhà xưa
của Mẹ
Tôi Yêu Vài Thứ
Đến Trước
Em hãy hát những lời mầu hồng
khi môi em còn mùi hương vả cám dỗ
khi em chưa thấy một con ruồi lởn vởn
khi em chưa phải thở
bằng phổi thép gắn ống trợ sinh
có một thời ở Paris cùng em
nghe Edith Piaf hát La Vie En Rose
thời cô chưa cài bông hồng đen trên
ngực áo
chưa vào cơn hôn mê trong xe cứu cấp
thời cô còn được ôm người tình trẻ
mùi nhạc của E.P. đậm mùi tàn úa
pha mùi hoan lạc trên chiếc micro
với những ngón tay mơn trớn đợi tình
có một con ruồi lởn vởn
ruồi thì có linh giác về sự tàn úa
có một thời ở New Orleans
Louis Armstrong thổi kèn đồng
khúc Đời Mầu Hồng môi bật máu tươi
trong những hộp đêm với những điệu
blues buồn
mùi nhạc thì đậm mùi rữa nát
pha mùi dục tình
nhưng vẫn có một con ruồi lởn vởn
trong hộp đêm đậm mùi khói mùi rượu
ruồi thì có linh giác về cái chết
Edith Piaf Và Louis
Armstrong
Nghe trong bóng đêm
những nỗi đau ngoài bài thơ lên tiếng
vòng tay ôm tiếng thở em dồn dập
trong đêm đắm sương mù rất xa 27
nhạc blues chờn vờn tiếng sax
ôm con dốc viền hoa anh đào
anh đưa em từ hộp đêm
về phòng khách sạn
đêm thì đẫm mùi son môi em
và mùi thông lọt qua khe cửa sổ
túi áo dạ đỏ em khoác
ôm mùi hạt dẻ ủ
anh bắt gặp những ngón tay em
ấm dại và thầm kín
ô cửa sổ viền hoa tường vi
ôm thung lũng tình yêu vàng cỏ chết mùa
hạ
tháp chuông nhà thờ
ôm tiếng chiều lịm trên đồi hoa pensée
Những Nỗi Đau Ngoài Bài
Thơ (Đà Lạt-Hè Muộn)
Gió thắt nút những sợi tóc em rất xa
tóc thì thầm lời buồn xác hoa jacaranda
những vòng cườm thảo mộc tím
những bóng lá buổi sớm bị ung thư
cắt ngang đường phố không người
bên những mảnh nắng nghiêng đổ
những con quạ cô đơn
với những con mắt tái xanh
đậu trên dây điện
kêu khô những nốt nhạc cóng đen
con bướm ký ức bị đụng tử thương
cánh nát giữa bụi gai sắc cạnh
những nhánh cỏ câm lặng
nhớ tiếng gót giầy em vui trên những
nấc thang
cùng tiếng cầu kinh từ giáo đường
em về chiều vắng
tiếng trung hồ cầm của Yo-Yo Ma
tấu nhạc trầm với những giai điệu úa
những ngón tay mang đam mê
phai hết mùi da em ướp Allure
anh xem vở hài kịch trên TV
nhưng nghe rõ một giọt nước mắt
vỡ trên sân khấu trống đèn dần tắt
Cảm Giác Về Jacaranda
Rụng
28
Người ta thông báo trên mạng tin chằng
chịt
về cuộc thảm sát tại Kosovo và Colorado
mùa chớm xuân cùng lúc
mùa ô dôn đang mở những lỗ thịnh nộ từ
trời
cùng lúc nhà phê bình văn học
mặc áo sơ-mi đen như một linh mục
đọc bài thuyết giảng đen về thơ cuối
thế kỷ
với lời cặn và sỏi câm
lẫn tiếng hót của con “chim gai” bị cứa
họng
cùng lúc anh thấy Nàng Thơ
đeo voan đen cúi mặt đi bên
người thi sĩ đeo đầy túi gạch
theo sau cỗ xe tang hoàng hôn
chứa quan tài ngôn ngữ cạn máu
tiến vào lầu hoả thiêu
mái sơn mầu xanh lá
trong nghĩa trang cỏ lặng
với tiếng bi ca trang trọng tiếng trống
kèn
anh thấy chỉ có em mở được mùa lạ
với những khuy áo hạ em không cài
anh thấy hai đường cong của rắn
bước chân em hoang đàng
lén vào vườn cấm âm u lời cầu nguyện
mùi da em ám từng ngọn cỏ phục sinh
và bóng tối nở rộ
trong ánh mắt em ánh tội
anh thấy vòm tóc em cúi xuống thân anh
thành am cỏ thiền huyễn hoặc
ghe phách sóng tình thôi thúc
từ mắt em âm vang
miệng em là vực đe doạ trống rỗng
cần được lấp đầy
bằng những nụ hôn môi
chứa mật lịm hoa man
và môi em hai bờ ửng cô đơn
cần được nối lại
bằng những cơn lốc đam mê chưa tiết lộ
trong quán cà phê Pale Fire - Lửa Phai
anh thấy bóng tối lỏng tới đáy ly thuỷ
tinh
trong những giọt cà phê buổi sáng
em uống cùng anh những phút vội
dấu dép em mầu nõn chuối
để lại trên đường hoài hương
của trí nhớ chập chờn cơn đau dài
cùng lúc anh muốn thông báo
anh không thể dùng dấu lặng 29
để làm ngưng tiếng đồng hồ đeo tay của
em
có con bướm đỏ mầu hoa dâm bụt
chạy vòng vòng phai dần mùa em
tiếng xưng tội vu vơ của em
trong thánh đường ướp hương huệ trắng
có lần anh bắt gặp em đi lễ
với đôi dép da trăn lột từ rừng Amazon
tiếng úa tàn em đi trên lá
hát lời cuối của mùa thu
mùa thu anh thì không có cụm thạch thảo
cho em ngắt
anh cũng có một thông báo cuối cho em
người ta sẽ nổi lửa ở Bắc và Nam Cực
để đón mừng thiên niên kỷ mới
còn anh sẽ trồng một đoá hồng
rất trắng rất thơ dại trên băng lạnh
Đam Mê Chưa Tiết Lộ
Phía bên kia phiến gương
em chải tóc buổi sáng
anh thấy những cánh hồng rơi biền biệt
phía bên kia nụ hôn môi
anh thấy giọt đau từ chén đắng
phía bên kia ngón tay em chụm
anh thấy búp sen trắng đang tàn
phía bên kia ngón chân em đọng cát biển
óng ánh dưới ánh sáng mặt trời
anh thấy hồn biển lưu vong
phía bên kia chiếc mặt nạ trác tuyệt
kết bằng lá thu
anh thấy khuôn mặt cô đơn của thi sĩ
phía bên kia tấm màn nhung sân khấu
anh thấy chú hề buồn
xé đôi trái tim mầu đỏ rực
phía bên kia bản giao hưởng điền dã
của Beethoven
anh thấy tiếng rã cánh của con nhân mã
trên cánh đồng hư vô
Phía Bên Kia
Anh yêu những nụ diên vĩ tím có
mầu phai huy hoàng trong Cánh Đồng
Thánh
đây không phải là một đồng cỏ mà là một
nghĩa trang ở Ý
nơi người ta đã lấy đất từ thánh địa Jerusalem để tạo 30
vì tin đất có vết chân Chúa
và những nụ hồng sinh nhật anh mua cho
em
từ một tiệm hoa có tên Mùi Hương Thiên
Đường
anh yêu bầu trời đựng mây
và chim cây và biển
đựng gió bão ánh sáng từ mặt trời
cho đoá sun charmers
và ánh sáng từ mắt em
cho những đoá diễm quỉ nở trong đất
thơ anh mù sương
anh yêu nhịp quay của trái đất nghiêng
trục
cùng nhịp đập của trái tim thôi thúc
như tiếng bật giây đại hồ cầm trong hộp
đêm
của thành phố mất ngủ
anh cũng rất yêu sự quyến rũ im lặng
của sợi tóc gió biển vắt chéo
dính trên môi em vừa tô son lại
sau một cái hôn
và màu đen của con sông đêm
thì thầm như hơi thở em trên ngực anh
và những nét cong của thân em
cho anh cảm giác của người mù
lần đầu sờ hòn cuội biển nhẵn
ngàn năm lăn cùng sóng
anh yêu chấm nốt ruồi son trên ngực em
làm điểm đến cho những đêm tha phương
anh cũng rất yêu hình ảnh người con gái
đi với người tình
anh và em bắt gặp
ngửi mùi mực thơm từ cuốn thơ mới in
vừa mua từ quán sách
dưới tàn lá ngô đồng bên sông Seine
nước xanh mầu rêu úa
và anh cũng rất yêu những chuyến métro
từ trung tâm ra ngoại ô
và những tấm bản đồ đưa anh và em
vào niềm vui từng khúc phố ở Paris
và anh cũng rất yêu một con đường nhỏ
có tên
Pelican Point ở bãi biển New Port
Beach
anh và em từng đi qua
anh biết một con bồ nông mẹ
thì bao giờ cũng dành cá trong bầu mỏ
mang về cho con
anh cũng rất yêu cái âm vang của những
bài ca nôi
rất êm đềm của mẹ
thuở mẹ còn rất trẻ
một người mẹ thì luôn luôn là một thiên
thần không có cánh 31
nhưng một người mẹ có thể làm lành
những vết thương tinh cầu
Cánh Đồng
Thánh
Anh rất yêu bài hát con trẻ
Twinkle Twinkle Little Star
và những biến tấu khúc dựa trên
giai điệu của ngôi sao bé bỏng
nhấp nháy nhấp nháy này
anh ghé qua tiệm Ngôi Sao Cười
Carl’s Jr.
Drive Thru mua
một cái
hamburger ở góc phố em
và một ly cà
phê giấy
để ăn vội trên
đường đi làm buổi sáng
Jacob trong
Thánh Kinh
trèo lên trời
bắt bầy thiên thần
để làm gì thì
anh quên rồi
nhưng những
giấc mơ nào cũng đẹp
anh nhận được
một cái thiệp Giáng Sinh
vẽ một chú hề
đang leo cái
thang dây mầu đỏ
lên trời tìm
sao với một nụ cười
thi sĩ cũng tìm
sao và lời
trên chín tầng
trời
với những nụ
cười
với những giọt
nước mắt
kể cả lưới thần
kinh của anh ta
luôn luôn bị
đứt tung vì thơ
anh mua một cái
thang gấp
ở Homebase tám
mươi mỹ kim
để trèo lên tỉa
cây
và gỡ tổ chim
robin
mùa thu về thì
những con chim nhỏ rời tổ
và rời mẹ
không còn nghe
thấy tiếng hót ríu rít
của những con
hồng tước này
bên cửa phòng
ngủ em
anh rất thích
những bản nhạc
Green Field và
Green Leaves of Summmer
kể cả những
chiếc lá đào nõn
trong vườn của
Mẹ đầu xuân
thời Mẹ chưa
theo đám thiên thần về trời 32
kể cả mầu xanh
pha rêu của dòng Seine
anh và em đi
dưới những tàn lá ngô đồng
mà buổi chiều ở
đây
đầy mùi môi hôn
của những người tình
ướp cho gió Paris
em có thể đeo
contact lenses
mầu xanh lá có
tên Jealousy Green
để anh yêu thêm
một mầu lá
trong gam mầu
xanh
có lần đi quay
phim ở Pebble Beach
anh nhớ những
ngón chân em vô cùng
sỏi biển ở đây
đủ mầu rất tròn
rất mịn còn
sóng biển ở đây rất
cuồng động như
ta làm tình nhịp biển
thì buột tung
và không đoán trước được
như nhịp của
Jazz từ 88.1
anh và em
thường nghe trong đêm
Leonardo Da
Vinci cho rằng những
phím dương cầm
và những ngón chân của phụ nữ
là hai cấu trúc
tuyệt vời nhất của
Thượng Đế và
Con Người
anh rất yêu
những ngón chân em
đặt trên ngực
anh
rất mát về mùa
hạ
rất ấm về mùa
đông
những ngón chân
em
cũng có nhịp
thôi thúc của jazz
tim anh là một
cái vịnh
đón những con
tầu chở đầy ngẫu hứng
chở đầy chữ thơ
chở đầy ánh
sáng thi ca và niềm hoan lạc
từ khắp các đại
dương và
anh muốn thiết
trí những giấc mơ lãng mạn trong hồn
nhìn lại những
tấm ảnh
em chụp ở vịnh
Hạ Long
em trông thật
trẻ và ngây thơ
chúng ta không
còn thuộc về
Thời Đại Ngây
Thơ nữa
thời mà con
người còn tin là
“có những đoá
cúc xanh và
những bông hồng
đen. Thời mà 33
người ta sẵn
sáng mở cửa đón
lữ khách lạ lỡ
đường trong đêm
thời mà những
người đàn ông luôn luôn
giữ hình của vợ
và người yêu trong ví.”
Mẹ và em cũng
như những người
đàn bà Việt Nam khác
đều vác Thánh
Giá khổ như Chúa trong
một cuộc chiến
đổ những trận
mưa máu sũng đất
anh thường hôn
vai em trong đêm
để vai em mất
dần những vết hằn
em vác thánh
giá vì anh
chỉ có điều em
không biết.
môi trên của em
là cánh cung
hồng của Thần Tình Yêu
rất cong và
căng
đôi giầy cưới
mầu óng bạc của em
thời 21 tuổi
cũng đóng ở
hiệu giầy Eros
của Saigon xưa.
hãy hôn anh
để tim anh nhận
được mũi tên của Eros
Giai Điệu và Hợp Âm
Em cho anh
những khoảng trống
để anh dựng cơn
hỗn mang
của đam mê mang
đôi cánh lửa
một thời có
những đoàn người
xâm mình cá và
hình sao David
bỏ thành phố
tìm về thánh địa
một thời những
hòn bi ve của tuổi nhỏ
chỉ còn là
những con mắt cá chết
đựng trong lòng
chiếc nón sắt ghim lỗ đạn
mục rỉ dưới đáy
dòng hồi tưởng
anh dựng con
nhân mã
với cung tên
bằng cành nguyệt quế
với giây cung
bằng sợi tơ hồng
anh ngắt trong
cánh đồng huyền thoại
cho em cưỡi
rong chơi ngày sinh nhật
qua rừng liễu
nghiêng lá
anh dựng đồi
hoa cam
cho em hái làm
vương miện hạnh phúc
đặt trên vòng
tóc em chưa phai nắng hạ 34
anh dựng triền
cát ướt đón bước chân em trần
cho em gom ốc
biển tìm lại thời thơ ngây
anh dựng vùng
mù khơi thành thung lũng nắng trong
cho em dạo hong
tóc
anh dựng bầy
hải điểu
bay về phương
nam mỗi buổi chiều
đập cánh theo
nhịp vần tên em
anh dựng con
bướm đen em đeo
thành bầy bướm
mơ ngủ trên ngực em
thơm mùi nhũ
hương con gái
anh dựng thư
viện trên bờ hồ thiên nga
để em đọc thơ
anh thay trang sách sinh học
anh dựng con
sông tím
cuốn nỗi buồn
em ra biển lặng
anh dựng tiếng
hót của mockingbird
bắt chước tiếng
môi anh trườn trên má em
khi anh hôn em
ngang tầm trời đụng hoa
khóm hoa hồng
mang tên Sunset Celebration
trong công viên
mùa đông không người
lá đỏ điểm thềm
cỏ ghi dấu giầy em
bên tháp đồng
hồ cổ báo thời gian
bằng tiếng
chuông ngân và dạo khúc
Let it snow hãy
để tuyết rơi hoài
em tung đoá
hồng hoàng hôn
thành cơn mưa
thảo mộc
trên tóc em anh
từng lùa ngón tay
dựng những dòng
suối chẩy vào kỷ niệm
anh dựng bình
minh mới
với mầu son môi
em
anh dựng mặt
trời tư
với món trứng
sunny-side up
em ăn điểm tâm
cùng anh buổi sáng
trong quán thưa
với nhạc flamenco
từ những con đường
tình của Barcelona
anh dựng chiếc
đồng hồ nhão của Dali
cho em đeo vào
những buổi hẹn
anh dựng một
chiều mưa phố lạ
ngón tay anh
với ly cà phê sữa nóng
ngón tay anh
với ngón tay em quen
chiều anh kể
cho em nghe
về bầy quạ đen
của Van Gogh
bầy quạ bay hoảng
hốt
từ cánh đồng
lúa mì thoi thóp nắng
anh dựng khung
cửa đêm phòng em
với ô sao thao
thức
một thời em nhớ
anh từng hơi thở 35
trong tiếng kêu
cô đơn của con dạ điểu lạc bầy
anh dựng chiếc
mỏ neo
nạm bằng bụi sao băng trên dòng ngân
cùng thẳm
thả sâu miền ký ức một thời anh xa em.
Hỗn Mang Mùa
Xuân
Anh không cần
một bản đồ lộ trình
để tới những
đất miền xuân lạ
anh lên đường
với hành trang đam mê
tìm thấy xuân
trong khoảnh
khắc tình cờ
trong lùm cây
bụi cỏ kẽ lá nách hoa
trong cụm mây
hoàng hôn ửng đỏ
trong chiếc
lông chim hải âu lơ lửng
rơi lặng từ
trời in trong mắt em.
tìm thấy xuân
trong ngực em
rạo rực
trong giọt sữa
ứa trên đầu ngực căng hồng
của bà mẹ trẻ
cùng mạch nhựa
ứ tức
đang chảy ào ạt
trong những thân cây phong
dọc hai hè phố
em
mang những quả
khô gai đen
và những chiếc
lá cuối của mùa đông
rồi bất ngờ
những chiếc lá nẩy nõn
mở ngõ cho niềm
khoái lạc
của mắt em và
anh.
tìm thấy xuân
như gã chân tu
khổ hạnh
chợt bị bùa
tình đoạt hồn
bỏ am vứt kệ
quên kinh.
tìm thấy xuân
trong những
khóm hoa màu trên dốc Lombard
trong củi thông
than hồng bên lò sưởi
trong ngón chân
em lộ trong dép thạch
trong bụi mưa
phùn cùng em đi dưới ô
trong tiếng hót
của những con chim cổ đỏ
báo hiệu xuân
sang cùng lễ phục sinh
tìm thấy xuân
của trời lẫn
đất lẫn người lẫn côn trùng
những con kiến
nhỏ đen đỏ từng chuỗi 36
lăng xăng trong
cỏ nhú tuyết tan
trong tiếng vỡ nứt pha lê
của những tảng băng đóng kín
của tiếng gió mơ hồ
từ tầng cao xao động
náo nức tiếng kêu khan
của những đàn ngỗng trời bay đi từ mùa
đông
trở lại những vùng nước in mây lãng
đãng
xanh um lau sậy và những lá cỏ đọng
bướm
và đàn bướm lan hồ điệp màu nắng vàng
trong chậu hoa tết năm nào của mẹ
con bướm cô đơn giữa đồng khô cô độc
và con bướm tự do từ đông Đức
vẽ trên mảng tường ô nhục Bá Linh
anh nhìn thấy ở thư viện Reagan.
tìm thấy xuân
trong cọng rơm bé nhỏ tha từ mỏ
một con chim sẻ mẹ đang làm tổ cho con
trong tiếng đập cánh tơ êm
của những con chim ruồi
rúc mỏ hút mật hoa run rẩy
trong dòng tóc con đổ màu nâu hạt dẻ
khi con cúi xuống cài quai dép tuột
cuối chiều vội trở lại đại học Ven Sông
trong tiếng nhạc bềnh bồng giữ nhịp
khi chiếc xe vút giữa những hàng đinh
có nắng vờn trên những đồi cỏ
em và con vui quên cả trời xuân.
tìm thấy xuân
trong những bài thơ anh
lạc trong thư viện đại học nào
những bài thơ của thi sĩ
thì không có nếp nhăn
như nếp nhăn trên trán người tình
những bài thơ dù là mẩu thơ hài cú
đều là những mùa xuân bất tận.
Mùa Xuân
Anh yêu da đất
như anh yêu da mẹ da em
anh thở với đất
anh thở với em.
37
vì tình yêu đất
hãy ngừng mọi sự
để nghe lời thì thầm của đất
nghe tiếng gào bi thương
tiếng thét phẫn nộ của đất
không gì có thể làm tắt lịm.
bởi đất đã nứt da đau đớn
như mẹ nứt da đau đớn
cho con ra đời
nhìn ánh sáng lộng lẫy
của đất trời.
bởi đất đã nứt da
cho hạt thóc nảy mầm
thành búp đòng đòng ngậm sữa
thơm như nguồn sữa
từ bầu vú mẹ cưu mang.
bởi đất đã nứt da
cho hạt hoa nở cánh
thành những đoá diễm tuyệt
dâng cho Thượng Đế
cho Mẹ cho Cha cho người tình
cho người về vĩnh cửu.
bởi da đất đã mang nặng
những núi đồi chót vót
những rừng cây bạt ngàn
cho cội rễ vút lên dựng gỗ
gỗ đóng nôi cho trẻ thơ vào đời
gỗ làm giấy ngà cho anh nháp thơ
gỗ làm giấy xanh cho em viết thư tình
gỗ làm giấy trắng in sách tạo văn minh
gỗ làm áo quan cho người về cát bụi.
bởi da đất đã mang nặng
những thánh đường những đền miếu
làm nơi trú ngụ tối hậu
cho hồn người vạn năm cô đơn
những chiếc cầu nối liền đất nước
kể cả chiếc cầu lãng mạn
yêu nhau cởi áo cho nhau.
bởi da đất đã mang nặng
những nhà cửa trường học xưởng máy nhà
thương 38
những thư viện và viện bảo tàng
cho hạnh phúc hoan lạc của con người
những nghĩa trang cho tổ tiên mùa thu
an giấc.
bởi da đất đã mang nặng
những vạt nước đầy cá lia thia
cho trẻ thơ hồn nhiên trong sáng
những ao hồ đầy hoa súng hoa sen
những dòng sông viền xanh bóng dừa lả
những biển cả mênh mông
lưới chài đầy tôm cá.
bởi da đất đã mang nặng
những con đường ươm những giấc mơ
của quá khứ hiện tại và tương lai
in dấu chân người tình bốn mùa chuyển
dáng.
bởi da đất đã mang nặng
những vết thương sâu hoắm
những lỗ đạn hố bom
chằng chịt rừng đồng
những con đường đầy ụ đất gài mìn
những con đường đắp mô chồng chất
con đường mòn đày đoạ dọc đất khổ
óc lính trẻ tung toé trên từng ngọn cỏ
non
trở nên loài hoa trắng bi thảm nhất địa
cầu.
hãy trả lại màu xanh cho da đất
trả lại tiếng chim báo xuân cho núi
rừng
tiếng sáo diều cho đồng nội
tiếng ru con cho bà mẹ
tiếng hò cho cô gái quê
tiếng i tờ cho bầy con nít
trả lại tiếng âu yếm cho người tình
tiếng thì thầm nhân ái cho đất
tiếng thì thầm đơn sơ như lời con trẻ
tiếng thì thầm làm ta chảy nước mắt hân
hoan
tiếng thì thầm không gì có thể làm tắt
lịm.
Da Đất